
CẢM NHẬN VỀ SỰ “RUNG ĐỘNG” TRONG VĂN HỌC








CẢM NHẬN VỀ SỰ “RUNG ĐỘNG” TRONG VĂN HỌC


“Tiêu chuẩn vĩnh cửu của thơ là tình cảm” (Bằng Việt). Văn học nói chung và thơ ca nói riêng được sinh ra từ những cảm xúc từ tận sâu trong đáy lòng của người nghệ sĩ. Chỉ khi tình cảm ấy thăng hoa, họ mới có thể tạo ra những áng thơ đẹp nhất, lộng lẫy nhất. Tâm hồn nhạy cảm là sự thể hiện trái tim giàu tình cảm của nhà văn. Đó là lúc nhà văn thâm nhập vào đối tượng với một con tim nóng hổi, chuyển hóa cái đối tượng khách quan thành cái chủ quan đến mức “tưởng như chính mình sinh ra cái khách quan ấy”. Để từ đó, khi viết, họ dùng cái vốn bản thân sống sâu nhất để cảm nhận cuộc đời. Tình cảm là yếu tố quyết định sự sinh thành, giá trị và tầm cỡ của tác phẩm nghệ thuật. Khi Lê Quý Đôn khẳng định: “Thơ khởi phát từ trong lòng người” là có ý nói tình cảm quyết định đến sự sinh thành của thơ. Ngô Thì Nhậm thì nhấn mạnh: “Hãy xúc động hồn thơ cho ngọn bút có thần”. Nghĩa là tình cảm quyết định đến chất lượng thơ. Còn Nguyễn Đình Thi lại đúc kết: “Hình ảnh trong thơ phải là hình ảnh thực, nảy sinh trong tâm hồn ta khi ta dửng trước trước cảnh huống, một trạng thái nào đó”. Cái gốc của văn chương nói chung, tác phẩm nói riêng là tình cảm, nghĩa là người nghệ sĩ phải biết rung cảm.
Bản chất của sự sáng tạo chính là trí tưởng tượng, nhưng để có được trí tưởng tượng ấy, người nghệ sĩ phải rung động với những sự kiện, những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Chỉ khi ấy, họ mới có thể thăng hoa với từng con chữ nghệ thuật. Nhưng rung cảm với nghệ thuật phải là những rung động trước cái đẹp, trước những điều kỳ bí hay rung cảm trước những số phận con người, những cuộc đời bất hạnh. Một tác phẩm văn học được tạo nên bởi cuộc đời và sự sáng tạo của người nghệ sĩ, nếu thiếu một trong hai, tác phẩm ấy sẽ chỉ là những con chữ bị bẻ vụn, vô hồn. Nhưng để làm nên được cái sáng tạo ấy, liệu có thiếu được sự rung động hay không? Thế giới chủ quan của tác giả hay chính là những quan điểm, tư tưởng, những suy nghĩ, trăn trở và suy tư mà người nghệ sĩ muốn đặt vào trong đứa con tinh thần của mình. Và chỉ khi rung động với cuộc đời, đó mới là tiền đề, cơ sở để hình thành nên thế giới khách quan và quan điểm của họ về vấn đề đó trong đời sống. Sự rung động hay tình cảm chính là một đặc trưng của văn học, như thầy Phương Lựu từng chia sẻ: “Là một hình thái ý thức xã hội, nhưng ý thức trong văn nghệ đã chuyển hóa thành những tình cảm mãnh liệt. Không phải ngẫu nhiên mà người ta cho rằng văn nghệ là câu chuyện của tâm hồn, và không những người nghệ sĩ, mà chính khách cũng đều ghi nhận tình cảm như là đặc trưng của văn nghệ”.
Thông tin lớp Sirius – ôn thi vào đội tuyển quốc gia: https://forms.gle/7JGnemLi95VtTbPF7
Hãy cho biết trải nghiệm của bạn với nội dung trên
Danh sách đánh giá (0 đánh giá)