
CÁCH HỌC SINH GIỎI SỬ DỤNG HÌNH ẢNH TRONG BÀI VIẾT NGHỊ LUẬN VĂN HỌC








CÁCH HỌC SINH GIỎI SỬ DỤNG HÌNH ẢNH TRONG BÀI VIẾT NGHỊ LUẬN VĂN HỌC


Đoạn 1:
Trong dòng chảy gấp gáp của đời sống hiện đại, con người dễ dàng trở thành chiếc vỏ rỗng: làm việc, giao tiếp, vận hành như một cỗ máy, thiếu đi sự sống bên trong. Văn học xuất hiện như một ngọn lửa nhỏ cháy giữa đêm đông, không ồn ào, không dữ dội, nhưng đủ sức giữ ấm phần người mong manh trong mỗi chúng ta. Nó giúp con người gọi tên những cảm xúc tưởng đã đánh mất: niềm thương, sự giận, cái day dứt, nỗi cô đơn… Những điều ấy, nếu không được giữ lửa, sẽ nguội lạnh và tan biến. Vì thế, văn học không phải thứ xa xỉ, mà là nhu yếu phẩm của tinh thần – là ánh sáng âm ỉ khiến con người còn biết mình đang sống, không phải tồn tại như một cái bóng.
Đoạn 2:
Thế giới này không thiếu những khắc nghiệt: bất công, tổn thương, áp lực, rạn vỡ. Giữa muôn mặt gai góc đó, văn học không có chức năng phủ nhận hay ru ngủ, mà hiện diện như một cơn mưa đầu mùa đổ xuống vùng đất nứt nẻ. Nó không làm biến mất thực tại, nhưng giúp con người mềm đi, thấm lại, dịu xuống. Như khi ta khát nước và được uống một ngụm mưa trong: văn học không cứu ta khỏi hiện thực, mà khiến ta không lạc mất mình trong đó. Sự dịu dàng của câu chữ, sự nhân hậu của lời kể, sự lặng lẽ trong suy tư – tất cả làm nên một cách tồn tại khác: không tê liệt trước thực tại, mà đối diện với nó bằng chiều sâu cảm xúc và sức bền tinh thần.
Đoạn 3:
Người ta thường ví văn học như gương phản chiếu đời sống. Nhưng có những tấm gương không chỉ cho ta thấy bề mặt, mà còn soi được những nếp gấp, những khoảng tối trong tâm hồn. Văn học không chỉ dựng lên một thế giới, mà còn buộc ta tự nhìn vào mình: cái cách ta yêu thương, tổn thương, khát vọng, im lặng, nổi loạn hay bỏ cuộc. Nó cho ta thấy phần người trong người, kể cả những thứ ta giấu đi hoặc sợ phải đối diện. Cũng như khi đứng trước một chiếc gương lúc mệt mỏi, ta giật mình nhận ra ánh mắt mình đã khác và từ đó, ta biết phải sống cẩn thận hơn, thật hơn. Văn học là chiếc gương như thế: soi không chỉ để ngắm, mà để tỉnh, để tự sửa, để bước tiếp.
Đoạn 4:
Có những bức tường được dựng lên rất trơn tru: chuẩn mực đạo đức, lý tưởng, hệ giá trị được mặc định là đúng. Nhưng đôi khi, chính sự hoàn hảo bề mặt ấy lại che đậy rất nhiều vết mực bên trong. Văn học, vì thế, đôi khi phải đóng vai vết nứt đầu tiên – nhỏ thôi, nhưng đủ để âm vang một câu hỏi, làm rúng động một nền im lặng. Nó không phá vỡ để hủy diệt, mà để hé lộ, để thách thức, để mở lối cho những cái nhìn khác. Cũng như một bức tường chỉ khi có khe hở mới cho ánh sáng lọt vào, văn học chính là cái khe ấy – bất tiện nhưng cần thiết, để ta không bị bít mắt trong thứ trật tự yên ổn giả tạo. Nó là khả năng phản tỉnh mãnh liệt nhất – khi chạm vào con người bằng cách lặng lẽ sâu nhất – mới đánh thức được.
Thông tin lớp LLVH – NLXH: https://forms.gle/ui1UJQ3FgspTc6cX8
Hãy cho biết trải nghiệm của bạn với nội dung trên
Danh sách đánh giá (0 đánh giá)