VÌ SAO NHÀ VĂN PHẢI SÁNG TẠO
VÌ SAO NHÀ VĂN PHẢI SÁNG TẠO

Auguste Rodin
“Người nghệ sĩ phải tạo ra một tia lửa trước khi có thể nhóm lên ngọn lửa và trước khi nghệ thuật sinh ra, người nghệ sĩ phải sẵn sàng để ngọn lửa sáng tạo của chính mình nuốt trọn” (Auguste Rodin). Quan điểm này khắc họa bản chất khốc liệt của quá trình kiến tạo văn chương, nơi nghệ thuật đích thực chỉ nảy sinh từ sự tận hiến triệt để của người nghệ sĩ. “Tia lửa” là khoảnh khắc lóe sáng của cảm hứng, là manh mối khai mở cần thiết, nhưng hoàn toàn chưa đủ để tạo nên một tác phẩm vĩ đại. Để nhóm lên “ngọn lửa” sáng tạo, nhà văn phải chấp nhận lao động bền bỉ, dấn thân vào hành trình khai thác những tầng vỉa cảm xúc phức tạp nhất của chính mình. Chỉ thông qua sự dấn thân và hòa nhập triệt để ấy, tác phẩm mới kết tinh, đạt tới chiều sâu âm ẩn và giá trị vĩnh cửu.
Nam Cao
Trong tác phẩm Đời thừa, Nam Cao cho rằng: “Một tác phẩm thật giá trị, phải vượt lên bên trên tất cả bờ cõi và giới hạn, phải là một tác phẩm chung cho cả loài người. Nó phải chứa đựng một cái gì lớn lao, mạnh mẽ, vừa đau đớn lại vừa phấn khởi. Nó ca tụng lòng thương, tình bác ái, sự công bình… Nó làm cho người gần người hơn.” Quả thật, sáng tạo không chỉ là sự đổi mới hình thức bên ngoài, mà là hành trình đau đớn và dũng cảm của tâm hồn vượt thoát mọi giới hạn. Nó phải là tiếng nói chung của nhân loại, chứa đựng những giá trị lớn lao về lòng thương, tình bác ái và sự công bằng. Một tác phẩm thực sự có giá trị phải mang sức mạnh lay động, vừa phản ánh nỗi đau vừa khơi dậy niềm tin mãnh liệt vào tương lai. Chính sự sáng tạo chân chính mới có thể khiến tác nhân hiệp cùng nhân loại, rút ngắn khoảng cách giữa con người với con người. Đó là sứ mệnh cao cả của người nghệ sĩ: phụng sự cái đẹp và phụng sự nhân tính.
Sê-khốp
“Nếu tác giả không có lối đi riêng thì người đó không bao giờ là nhà văn cả… Nếu anh không có giọng riêng, anh ta khó trở thành nhà văn thực thụ” (Sê-khốp). Sáng tạo đích thực luôn khởi nguồn từ một “lối đi riêng”, một tư duy dám vượt ra khỏi những khuôn mẫu đã định sẵn. Nó đòi hỏi người nghệ sĩ phải có “giọng riêng”, một phong cách độc đáo không thể trộn lẫn. Thiếu vắng dấu ấn cá nhân, tác phẩm dù có hoàn thiện đến mấy cũng chỉ là bản sao mờ nhạt. Sáng tạo là hành trình khẳng định cái tôi, biến trải nghiệm cá nhân thành tiếng nói chung của thời đại. Chỉ khi có phong cách độc bản, tác phẩm mới có thể chạm đến giá trị trường tồn và trở thành di sản của nhân loại.Auguste Rodin
“Người nghệ sĩ phải tạo ra một tia lửa trước khi có thể nhóm lên ngọn lửa và trước khi nghệ thuật sinh ra, người nghệ sĩ phải sẵn sàng để ngọn lửa sáng tạo của chính mình nuốt trọn” (Auguste Rodin). Quan điểm này khắc họa bản chất khốc liệt của quá trình kiến tạo văn chương, nơi nghệ thuật đích thực chỉ nảy sinh từ sự tận hiến triệt để của người nghệ sĩ. “Tia lửa” là khoảnh khắc lóe sáng của cảm hứng, là manh mối khai mở cần thiết, nhưng hoàn toàn chưa đủ để tạo nên một tác phẩm vĩ đại. Để nhóm lên “ngọn lửa” sáng tạo, nhà văn phải chấp nhận lao động bền bỉ, dấn thân vào hành trình khai thác những tầng vỉa cảm xúc phức tạp nhất của chính mình. Chỉ thông qua sự dấn thân và hòa nhập triệt để ấy, tác phẩm mới kết tinh, đạt tới chiều sâu âm ẩn và giá trị vĩnh cửu.
Nam Cao
Trong tác phẩm Đời thừa, Nam Cao cho rằng: “Một tác phẩm thật giá trị, phải vượt lên bên trên tất cả bờ cõi và giới hạn, phải là một tác phẩm chung cho cả loài người. Nó phải chứa đựng một cái gì lớn lao, mạnh mẽ, vừa đau đớn lại vừa phấn khởi. Nó ca tụng lòng thương, tình bác ái, sự công bình… Nó làm cho người gần người hơn.” Quả thật, sáng tạo không chỉ là sự đổi mới hình thức bên ngoài, mà là hành trình đau đớn và dũng cảm của tâm hồn vượt thoát mọi giới hạn. Nó phải là tiếng nói chung của nhân loại, chứa đựng những giá trị lớn lao về lòng thương, tình bác ái và sự công bằng. Một tác phẩm thực sự có giá trị phải mang sức mạnh lay động, vừa phản ánh nỗi đau vừa khơi dậy niềm tin mãnh liệt vào tương lai. Chính sự sáng tạo chân chính mới có thể khiến tác nhân hiệp cùng nhân loại, rút ngắn khoảng cách giữa con người với con người. Đó là sứ mệnh cao cả của người nghệ sĩ: phụng sự cái đẹp và phụng sự nhân tính.
Sê-khốp
“Nếu tác giả không có lối đi riêng thì người đó không bao giờ là nhà văn cả… Nếu anh không có giọng riêng, anh ta khó trở thành nhà văn thực thụ” (Sê-khốp). Sáng tạo đích thực luôn khởi nguồn từ một “lối đi riêng”, một tư duy dám vượt ra khỏi những khuôn mẫu đã định sẵn. Nó đòi hỏi người nghệ sĩ phải có “giọng riêng”, một phong cách độc đáo không thể trộn lẫn. Thiếu vắng dấu ấn cá nhân, tác phẩm dù có hoàn thiện đến mấy cũng chỉ là bản sao mờ nhạt. Sáng tạo là hành trình khẳng định cái tôi, biến trải nghiệm cá nhân thành tiếng nói chung của thời đại. Chỉ khi có phong cách độc bản, tác phẩm mới có thể chạm đến giá trị trường tồn và trở thành di sản của nhân loại.
Thông tin lớp HSG THCS: https://forms.gle/MMC8JdtQU3dBwDGeA
Hãy cho biết trải nghiệm của bạn với nội dung trên
Danh sách đánh giá (0 đánh giá)
