
BÀN LUẬN VỀ THIÊN CHỨC NHÀ VĂN








BÀN LUẬN VỀ THIÊN CHỨC NHÀ VĂN


Thiên chức của nhà văn chính là tạo ra các tác phẩm mang tính cầu nối giữa hiện thực và cuộc đời, giữa con người và con người, giữa thời đại này và thời đại khác. Muốn vậy, người nghệ sĩ phải biết “nhập thân, hóa thân, phân thân, bội thân, sống nhiều cuộc đời, chia nhiều thân phận, nếm nhiều tâm trạng” (Flaubert) để tìm kiếm và phát hiện những vẻ đẹp bị giấu kín, ẩn tàng. Thông qua tác phẩm nhà văn mới thể hiện được những tư tưởng, quan điểm của bản thân về hiện thực cuộc sống, đó cũng chính là lúc thiên chức của văn nhân được hiển lộ rõ ràng.
Lermontov đã từng bộc bạch “Có những đêm không ngủ, mắt rực sáng và thổn thức, lòng ngập tràn nhớ nhung…khi đó tôi viết”. Phải chăng có những đêm mắt không ngủ và lòng rực sáng đã dồn chứa trong tâm hồn người nghệ sĩ bao cảm xúc dâng trào mãnh liệt khiến người phải cầm bút lên: viết, viết và viết? Quả thật như thế, để một tác phẩm có được sự tồn tại lâu dài ngoài việc đáp ứng được những hình thức cơ bản thì chúng cũng cần hiện hữu tâm hồn của người nghệ sĩ như việc gieo vào những dòng văn, dòng thơ một điệu hồn để chúng trở nên sinh động, “sống” lại trong lòng người đọc.
Người ta vẫn thường nói người nghệ sĩ chính là “người phải sống cho nhân dân, cho nhân loại mới có thể làm nên những đứa con tinh thần của chính mình nhằm qua đó thổ lộ, bày tỏ quan niệm và thể hiện sự đồng cảm sâu sắc”. Trong tác phẩm “Vợ Nhặt” của nhà văn Kim Lân, ta thấy được lời nhận định ấy là đúng đắn. Tác phẩm xoay quanh ba nhân vật Tràng, Thị, Bà cụ Tứ cùng hoàn cảnh khốn khó của họ đã để lại nhiều tình cảm vấn vương cho độc giả. Câu chuyện đầy xúc động khi ban đầu là miêu tả cuộc sống và số phận bi thương của con người, sau đó là khát vọng cháy bỏng cùng mong muốn “vươn lên” thoát khỏi cảnh nghèo đói qua chi tiết “phá kho thóc” trong óc của Tràng. Nhà văn Kim Lân đã thành công trong việc để lại dấu ấn riêng biệt và để lại đứa con tinh thần mang tính thời đại cho nền văn học nước nhà. Nếu như không có sự dấn thân, trải nghiệm và thấu hiểu thì làm sao có thể xây dựng nên một công trình nghệ thuật về ngôn từ vừa đẹp nhưng vẫn giữ được nét hiện thực đến thế. Qua số phận của một gia đình, của một số ít nhân vật nhưng lại mang sức chứa rộng lớn, bao quát của cả một xã hội thời bấy giờ.
Và có lẽ để văn chương hoàn thành tốt các thiên chức của mình thì đòi hỏi ở người nghệ sĩ phải có một quá trình sáng tạo. Tác phẩm sẽ không thể “sống” trong lòng độc giả nếu nó chỉ rập khuôn của người đi trước. Điều đó có nghĩa các tác phẩm được sinh ra nếu không có sự sáng tạo của nhà văn sẽ không có sự đổi mới, sẽ không thể mở ra một cung đường dìu dắt người đọc đến với khu vườn văn chương. Đó chính là quá trình nhà văn tìm kiếm vẻ đẹp bình dị ở cuộc sống đời thường qua lăng kính của bản thân cùng trí tưởng tượng sáng tạo để mở ra một thế giới tươi đẹp đem đến sự đồng điệu trong tâm hồn với tất cả mọi người. Ở đây, sáng tạo cũng có thể là sự đổi mới trong tư duy (nội dung) hay cũng có thể là sự đổi mới trong cách trình bày (hình thức). Bằng những trải nghiệm của bản thân mà họ chế tác, “nung nấu” đứa con tinh thần trở nên thật hoàn thiện, đầy tính sáng tạo; để lại cho mình “vân tay” riêng biệt, không trộn lẫn dễ dàng in đậm theo năm tháng, thời đại. Chung quy, mỗi nhà văn cần có một quá trình sáng tạo để có thể tìm kiếm và khơi gợi những điều chưa ai khơi, sáng tạo những điều chưa ai có (Nam Cao).
Thông tin lớp Sirius – ôn thi vào đội tuyển quốc gia: https://forms.gle/7JGnemLi95VtTbPF7
Hãy cho biết trải nghiệm của bạn với nội dung trên
Danh sách đánh giá (0 đánh giá)