
CÁCH SỬ DỤNG HÌNH ẢNH TRONG BÀI VIẾT NGHỊ LUẬN XÃ HỘI NHƯ HỌC SINH GIỎI VĂN








CÁCH SỬ DỤNG HÌNH ẢNH TRONG BÀI VIẾT NGHỊ LUẬN XÃ HỘI NHƯ HỌC SINH GIỎI VĂN


1. Bàn về lòng nhân ái và sự tử tế
Lòng nhân ái là một loài cây dại mọc bên vệ đường cuộc sống tuy nhỏ bé, lặng lẽ, đôi khi bị giẫm lên bởi sự vô cảm nhưng vẫn luôn xanh tươi và mang trong mình một sức sống vô tận. Trong một xã hội ngày càng khốc liệt bởi tốc độ và sự áp lực, sự tử tế chính là những giọt sương cuối cùng còn sót lại trên cành hoa bưởi sớm. Đó là cái ôm thông cảm và thấu hiểu sau một ngày làm việc với biết bao mệt mỏi và căng thẳng, cái siết tay của một người xa lạ giữa phố đông khi bạn vấp ngã, là ánh mắt dịu dàng của cô giáo già dõi theo đứa học trò nghèo năm xưa, là nụ cười không tên của một người mẹ nấu bữa cơm cuối ngày trong im lặng. Sự tử tế không đòi hỏi cao siêu, nó chỉ cần một trái tim biết dừng lại đúng lúc để lắng nghe, để thấu hiểu và để yêu thương. Chính vì thế, lòng nhân ái luôn đẹp không phải bởi nó khiến con người trở nên hoàn hảo mà vì nó khiến thế giới này bớt đáng sợ hơn, một chút thôi, nhưng đủ để ta tiếp tục tin vào nhau.
2. Bàn về tuổi trẻ và khát vọng sống
Tuổi trẻ trôi qua nhanh như một cơn mưa rào, chẳng vì ai mà hai lần thấm lại. Người ta thường hay ví tuổi trẻ là một mùa, một mùa rực rỡ nhất. Mùa ấy rực rỡ đến mức một cơn gió thoảng bay qua cũng khiến con tim rộn ràng, háo hức vì ước mơ, lí tưởng mà tương lai đang đón đợi. Có khi là cánh đồng hoang giữa tháng Ba, gió lồng lộng cuốn theo bao dự cảm về một hành trình đang chờ phía trước. Có khi là buổi chiều muộn bên bậc thềm trường cũ, nơi giấc mơ chập chờn như đám mây chưa kịp gọi tên. Tuổi trẻ không đo bằng năm tháng, mà bằng số lần bạn dám bước qua nỗi sợ để sống đúng với mình, sống bằng tất cả máu, tim và ánh sáng từ bên trong. Mỗi khát vọng là một đốm lửa, và người trẻ là kẻ mang sứ mệnh nhóm lên đốm lửa ấy, để không một ngày nào trong đời mình phải sống trong sự nguội lạnh của lãng quên. Tuổi trẻ ấy, nếu không rực cháy như lửa thì cũng nên là cơn mưa, đầu có buồn nhưng thanh sạch.
3. Bàn về nghị lực và bản lĩnh sống
Sinh ra ở đời, mỗi người đều mang trong mình một câu chuyện riêng. Có những con người sinh ra trong bão không phải để bị quật ngã mà để học cách nhảy múa trong bão giông. Nghị lực sống không phải là điều gì quá lớn lao đó là ngọn nến nhỏ trong tim vẫn cháy khi tất cả xung quanh chỉ còn là tro tàn và gió lạnh. Có kẻ bị cuộc đời vùi xuống đáy bùn nhưng vẫn chẳng hôi tanh mùi bùn, vẫn ngẩng đầu nhìn lên trời mà nuôi trong lòng một giấc mơ mãnh liệt. Chính những lần chạm đáy, bị từ chối, bị hiểu lầm, mới là lò rèn tôi luyện bản lĩnh con người. Chẳng ai sinh ra đã mạnh mẽ, họ chỉ mạnh mẽ khi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng dậy. Và rồi, người ta đi qua bão với đôi chân trầy xước, nhưng trong mắt họ lại ánh lên một điều khiến cả thế giới phải cúi đầu: ánh sáng từ sự kiên cường không bao giờ tắt.
Thông tin lớp LLVH – NLXH: https://forms.gle/ui1UJQ3FgspTc6cX8
Hãy cho biết trải nghiệm của bạn với nội dung trên
Danh sách đánh giá (0 đánh giá)