CÁI ĐẸP CÓ CÒN GIÁ TRỊ KHI NÓ KHÔNG CỨU ĐƯỢC AI?
CÁI ĐẸP CÓ CÒN GIÁ TRỊ KHI NÓ KHÔNG CỨU ĐƯỢC AI?

Thông tin lớp LLVH – NLXH: https://forms.gle/ui1UJQ3FgspTc6cX8
Cái đẹp thường được tán thưởng như một sự cứu chuộc: văn chương, âm nhạc, hội họa làm dịu nỗi đau, thức tỉnh lương tri. Nhưng câu hỏi “cái đẹp có còn giá trị khi nó không cứu được ai?” đặt ta trước thách thức thực nghiệm và đạo đức: liệu giá trị nghệ thuật chỉ tồn tại khi đem lại cứu rỗi?
Nếu đánh giá cái đẹp chỉ theo hiệu quả chữa lành (instrumental value), thì đúng là văn học nghệ thuật sẽ phần nào bị lung lay chỗ đứng. Tuy nhiên, giá trị của cái đẹp còn nằm ở bản chất nội tại: khả năng làm chứng cho sự tồn tại, ghi nhận trạng thái, khơi gợi suy tưởng. Một bài thơ có thể không thay đổi chế độ, một bức tranh không cứu sống ai – nhưng chúng vẫn mở ra kinh nghiệm tinh thần, giúp con người nhận diện thế giới và chính mình.
Với nhiều nghệ sĩ, nhiệm vụ không phải cứu người mà là nói – nói về sự thật, nói về nỗi đau, nói về vẻ đẹp. Camus từng cho rằng nghệ thuật là hành động chống lại vô nghĩa: ngay cả khi không cứu được ai, nó vẫn là sự phản kháng tinh thần. Trong văn chương Việt Nam, Nguyễn Minh Châu viết về những thân phận không được “cứu”, nhưng chính tiếng nói văn học làm cho số phận ấy không bị lãng quên.
Hơn nữa, cái đẹp có sức khơi gợi. Một tác phẩm không trực tiếp cứu người nhưng có thể thay đổi cách nghĩ, truyền cảm hứng cho hành động cứu rỗi sau này. Giá trị gián tiếp này làm cho nghệ thuật không bao giờ hoàn toàn vô dụng. Và cuối cùng, có những trải nghiệm thẩm mỹ không nhằm vào cứu chuộc hay cải tạo: chúng đơn thuần là sự gặp gỡ giữa người và thế giới, đó mới là điều quý giá.
Nguyễn Minh Châu trong “Chiếc thuyền ngoài xa” đặt trước mắt ta khung cảnh đẹp đến tĩnh lặng: cảnh biển sớm, chiếc thuyền như tranh. Nhưng bức tranh ấy chỉ là lớp áo đầu tiên; phía sau là cảnh bạo lực gia đình, là thực tế đời thường đầy mâu thuẫn. Tác phẩm khiến ta tự hỏi: nếu cái đẹp không xóa được bạo lực, không cứu được hoàn cảnh con người, thì cái đẹp còn giá trị chăng?
Câu trả lời là: cái đẹp không nhất thiết là công cụ cứu rỗi trực tiếp; nó là cửa sổ để nhìn ra sự thật. Cảnh thuyền đẹp mở đường cho người nghệ sĩ và người đọc dừng lại, nhìn kỹ, và phát hiện ra những điều kín đáo. Cái đẹp làm tăng sự chú ý, khiến ta nhận ra bi kịch ẩn phía sau, từ đó thức tỉnh lương tri. Hơn nữa, nghệ thuật làm chứng cho đời sống: dù không cứu sống ngay lập tức, nó không để những cảnh đời chìm vào quên lãng.
Tóm lại, cái đẹp vẫn có giá trị ngay cả khi không cứu được ai theo nghĩa thực dụng. Giá trị ấy nằm ở khả năng ghi nhận, thấu cảm, và gieo hạt giống thay đổi – hoặc đơn giản là cho con người một nơi trú ẩn tinh thần. Nghệ thuật không nhất thiết phải là cứu hộ; nó có thể là chứng nhân.
Hãy cho biết trải nghiệm của bạn với nội dung trên
Danh sách đánh giá (0 đánh giá)
